Vào tháng 8 năm thứ 10 đời Chu Hiển Vương, bánh xe lịch sử Trung Hoa
đã quay đến cuối đời Xuân Thu. Trận chiến Tương Lăng giữa Tống - Ngụy
sau 5 ngày ác liệt đã chấm dứt, quân đội vua Tống thất trận. Tôn Tẫn
cùng nhị công tử Ngụy Minh, đại phu Giang Ất vâng lệnh Ngụy hầu chấp
nhận việc nghị hòa, đã đi sang Tống.
Sau khi vào thành, Tử Hãn dẫn họ vào toà cung điện của Tống hầu vừa
bỏ hoang, 300 cung nữ xinh đẹp ăn mặc diêm dúa đứng xếp hàng chào đón.
Vào trong cung vừa uống xong chén trà, Tử Hãn gọi 6 cung nữ xinh đẹp và
tươi trẻ nhất, hai cô hầu hạ một vị khách tắm rửa.
Tôn Tẫn đi quanh vào phòng, và thấy trong phòng có một chậu ngọc đựng
đầy nước nóng, bên cạnh đặt một bộ quần áo mới. Hai cung nữ bước lên
trước cởi áo quần cho Tôn Tẫn, nhưng Tôn Tẫn luôn miệng bảo không cần,
để 2 cô ra ngoài cửa, cài cửa lại, một mình tắm một cách thoả thích. Sau
đó thay y phục mới, theo 2 cung nữ về phòng nghỉ của mình. đợI rất lâu
mớI thấy Ngụy Minh và Giang Ất, mỗi người cặp kè 2 cung nữ bước vào. Hai
người vừa ngồi vào chỗ, hai cung nữ cũng ngồi tựa hai bên mình như 2
con chim nhỏ tựa vào cây cao. Thoạt nhìn cũng đủ biết hai con ngườI ấy
đã chung đụng vớI 4 cung nữ trong khi tắm táp.
- 300 cung nữ trong cung đều là những gái tân xinh đẹp được quân vương
quả nhân mua từ các nước Vệ, nước Tiết (xung quanh Tảo Trang, Sơn Đông
bây giờ) về - Tử Hãn cười - Bỉ quốc nước nhỏ dân nghèo, không có quà gì
quý giá để dâng hiến. chỉ có những cung nữ tinh thông thơ phú và đàn
hát. Cô nào các vị khách quý nhìn lọt mắt, xin cứ đưa về thượng quốc.
Ngụy Minh và Giang Ất vội vàng cảm tạ. Khi tiệc đã tàn lại có 6 cung
nữ tuyệt sắc khác từ từ bước vào, cứ 2 giai nhân hầu hạ một quý khách ra
khỏi phòng tiệc để vào 3 phòng khác hẳn nhau. Các cung nữ này nhận
nhiệm vụ ru ngủ các sứ giả nước Ngụy, giúp các khách quý này dễ yên giấc
nơi đất lạ.
Riêng Tôn Tẫn là thoái thác kh ông ch ịu hai cung n ữ h ầu ng ủ, ông ta nằm m ột mình nhớ về cảnh gia đình mình hôm qua...
- Chàng ơi! Hai người vợ cùng dịu dàng cất tiếng gọi và dang rộng cánh
tay chạy bổ về phía ông, 4 hàng lệ lấp lánh trên 2 khuôn mặt tươi cười.
Ông chạy về phía 2 vợ, ôm chặt họ vào ngực, thưởng cho họ những trận mưa hôn cuồng nhiệt.
‘Nhớ chàng muốn chết được!” ‘Một tháng rưỡI chớ có ít đâu.” – Hai người vợ lẩm bẩm. Tôn Tẫn ôm riết lấy họ như sợ họ biến mất.
- Nhè nhẹ một chút, cẩn thận kẻo làm thương tổn đến 2 cái thai, 2 thiếp đều có mang cả.
Hai ngườI vợ khẽ đập lên lưng ông, nhắc nhở ông vớI giọng tràn trề hạnh phúc. Đêm ái ân hôm ấy thật dài dằng dặc.
Ba người chỉ muốn dùng sợi dây tình níu chặt vầng trăng lại, cho nó mãi
mãi không chuyển về phía trời tây, mãi mãi đứng lặn, mãi mãi là một đêm
tốt lành cho họ âu yếm nhau.
Vốn có quen biết với Tử Hãn - người đang chấp chính đất Tống, Tôn Tẫn có lời bàn cùng Tử Hãn:
- Vương tử, lần này đến Tuy Dương, thần phát hiện thấy nhộn nhịp hơn mấy
tháng trước, nghe nói vương tử đã giảm mức thuế quan xuống một phần
trăm ư?
- Cả những việc nhỏ nhặt như thế cũng không qua mắt được khanh à? - Tử Hãn cười bảo - Thật không có việc gì giấu được khanh!
- Người làm tướng, tất phải hiểu mình hiểu người – Tôn Tẫn cười – Em còn
biết trong thành còn thiếu lương ăn, nên đã bàn vớI Ngụy công tử mang
500 xe lương thực đến để làm quà biếu, mỗI xe 120 kg, đủ cho quân sĩ
toàn thành Tuy Dương ăn trong 2 tuần.
Sáng ngày thứ tư, đoàn sứ giả nước Ngụy phải lên đường về nước, đêm
trước Tử Hãn mang 10 người cung nữ đã qua tay công tử Ngụy Minh và Giang
Ất trong hơn 3 ngày qua, tận tay trao tặng cho họ mang về nước.
Tống Quan, Thôi Anh lo chồng đến nhiệm sở không có con gái hầu hạ sinh buồn, nên đều khuyên ông nhận lấy 4 cô hầu trẻ
- Tôi xa 2 em, 2 em lo cho tôi 4 cô gái; thế em xa tôi, tôi cũng phải lo cho 2 em một chàng trai phảI không?
Tuy nhiên để tránh cặp mắt nghi ngờ của ngườI khác, Tôn Tẫn cũng đành
nhận 10 cung nữ như hai khanh tướng nước Ngụy trong đoàn. Đến Thừa
Khuông, Tôn Tẫn mang 6 cung nữ giao cho Tiên Dinh, Ngụy Tráng và Chu
Thương - mỗi người được 2 cô, chỉ giữ lại có 4 người mà thôi.
Nửa đêm hôm sau, Tôn Tẫn ra khỏi trại, đi kiểm tra việc gác sách thì gặp
Tiên Dinh. Tiên Dinh kéo ông ra góc trại, trước hết cảm ơn Tôn Tẫn đã
tặng hai mỹ nữ, rồI sau đó xúc động bảo:
- Tướng quân đối xử rất chân thành, không những tặng cho mạt tướng hai
mỹ nữ còn trinh; mà còn tặng cho Ngụy Tráng, Chu Thương 4 cô gái cũng
đều là gái tân. Sáng sớm hôm nay mạt tướng đã hỏi hai vị kia rồi.
Tôn Tẫn cười, vỗ vai Tiên Dinh: - Có gì đâu, đó gọi là chút lòng đồng sự sơ giao mà.
Đúng tiết Đại thử - trời nóng bức oi ả, qua những phút động não căng
thẳng vừa rồi, đến giờ đầu óc Bàng Quyên mới nhẹ nhõm, nên muốn được
phát tiết ra ngoài. Bàng Quyên cho gọi A Trân, A Tú đến, bảo họ cùng tắm
vớI ông ta. A Trân, A Tú chẳng lạ gì cách thức của Bàng Quyên, khi thoả
mãn xong chuyện, ông ta đều đem những cô nữ tỳ cùng tắm chung vớI mình
đem gán cho cấp dưới làm tỳ thiếp. Tất nhiên họ cũng không dám chống lại
mà đành thừa nhận số mệnh.
- Các ngươi đến đây mau lên, hôm nay trời nóng quá ta không đợi lâu được – cau mày, Bàng Quyên khẽ quát.
- Dạ, xin tuân lệnh tướng quân.
Hai cô gái trẻ trần truồng riu ríu bước mau lại chỗ Bàng tướng quân
đứng; họ sẽ sàng chia nhau, kẻ cởi áo, người tụt quần cho Bàng Quyên.
Dương cụ của họ Bàng cứng như thiết côn, cũng có u có móc giống hệt
cây trường thương mà tướng quân thường sử dụng, đúng là một quái dương
cụ. Bàng Quyên văn võ song toàn, nơi tướng phủ đầy mưu cao kế sâu, khi
ra trận đường đường là một mãnh tướng đã đánh dạt bao đội xung kích địch
quân. Chốn hậu phủ cũng vậy, trừ Long Nguyên – chính thất là một mình
một đêm, có lẽ Bàng Quyên nể thưở hàn vi nên có phần nương gượng. Còn
chung quy phục vụ cho Bàng tướng quân bao giờ cũng từ hai nữ nhân trở
lên.
Sau một hồi được xoa bóp từng thớ thịt, Bàng Quyên nhắm mắt mơ màng sảng khoái. A Trân liếc sang A Tú khẽ nói:
- Chắc hôm nay tướng quân mệt trong người chăng?
- Không đâu, ngài vẫn khoẻ cơ mà - vừa lắc đầu A Tú vừa đưa tay lên vùng giữa hai đùi của mãnh tướng.
Bàng Quyên chợt bật người dậy: - Ngươi khá lắm, hiểu được ý ta nên có thưởng!
Ông ta qươ tay sang vòng eo A Tú, lật đè ngửa nàng thiếu nữ ra rồi nhanh
chóng phủ người lên. A Tú khẽ rướn người lên: Ah… ah… Dẫu đã biết trước
việc gì sẽ diễn ra khi được chủ nhân sai vào phòng tắm, song cái đau
đầu đời không thể khiến nàng không choáng cả người.
Bàng Quyên khẽ ngoắc A Trân đang đứng tần ngần kế bên, tay chân nàng
buông thõng không biết làm gì trong hoàn cảnh này, vẻ mặt đỏ ngay gắt: -
Cả ngươi cũng lại đây nữa.
Đến lượt A Trân làm chiến mã, nằm kẹp giữa hai đùi Bàng Quyên cho chủ
nhân phi nước đại. Tác phong không khác mấy khi xung trận, Bàng tướng
quân miệt mài nhún nhẩy không màng đến vẻ mặt lúc nhăn lúc giãn của cô
gái nằm bên dưới. Đối với Bàng Quyên, đàn bà theo một nghĩa đơn giản là
thứ công cụ tạo ra người kế nghiệp tổ tông và mang lại cho người đàn ông
họ những giây phút ngất ngây.
Hai cô tỳ nữ lặng lẽ đi ra khỏi phòng tắm, chân họ có giãn ra hơn so
với lúc mới vào. Cơn đau nơi hạ bộ của họ còn âm ỉ, khó ai mới làm ngựa
lần đầu mà thoát khỏi cảm giác ấy; tuy nhiên họ cũng được dạy cho biết
lần thứ hai sẽ tốt hơn, có vậy thì mới tiếp tục lần thứ ba, thứ tư được
chứ.
Chợt có một tiểu tướng đến thăm, tiếng là viếng chúc nhưng thực ra muốn
cầu cạnh thăng thêm một chức quan nhỏ. Viên tiểu tướng có dắt theo 2 mỹ
nữ, Bàng Quyên gật đầu lia lịa bảo là được, đuổI khéo viên tiểu tướng ấy
ra về. Cô gái đầy đặn tên Từ An, còn cô thon thả là Sở Phục. Sở Phục
hai tháng trước mới bị quân Tống bắt từ nước Sở về nhập cung nước Tống,
có giọng nói như chim hót, làm mê đắm lòng người. Bàng Quyên thưởng thức
cô ta trước rồi mới vời đến Từ An.
Vì nhan sắc của hai cô này xinh đẹp hơn A Trân , A Tú rất nhiều, lại
là con nhà quyền quý, giỏi văn thơ chữ nghĩa, biết đánh cờ, thông âm
luật nên được Bàng tứơng quân sủng ái.
Từ đó hai cô A Tú, A Trân chẳng khác gì hai cô nữ tỳ loạI hai, ngày đêm
chỉ làm chân sai vặt; chẳng những không được thương xót, trái lại động
một tý còn bị Bàng Quyên cùng Sở Phục, Từ An đánh đập, lòng rất đau khổ
oán giận khôn nguôi.
Qu ân nước Ngụy dưới quyền chỉ huy của Bàng Quyên tiếp tục lao vào
những cu ộc chiến mới. Sau trận phạt Hàn trở về, Bàng Quyên vô cùng hân
hoan với chiến thắng. Sáng ra chưa bảnh mắt, Bàng Quyên còn ôm Long
Nguyên ngủ trên lầu cao. A Trân đã mở cửa vào báo;
– Thái tử đến thăm, đang đợi ngài trong phòng kín.
Bàng Quyên vội vàng bò dậy, rửa mặt, súc miệng để ra gặp thái tử. Luôn miệng Bàng Quyên bảo có tội vì ra muộn, Thái tử cừơi bảo:
- Tướng quân vì vua nước Ngụy, không đoái hoài đến gia đình, xa vợ con
lâu ngày, ít có khi gặp gỡ. Trái lại vương tử ta đã phá rối sự nghỉ ngơi
của tứơng quân, xin tướng quân lượng thứ.
- Thái tử giá lâm có điều gì muốn dạy?
- Vẫn là chuyện cầu hoà với Tống do em kết nghĩa của tướng quân thỉnh
cầu. Tôn Tẫn sau khi bị phụ vương ta khước từ, ông ấy đến thẳng phủ
tướng quốc, định thuyết phục Bạch tướng quốc.
Bàng Quyên mím chặt môi. Rút cục thì thằng em kết nghĩa này muốn gì nhỉ?
Tại sao phảI cố liên minh vớI Tống? À thì đúng rồi, ngày trước sư phụ
Quỷ Cốc tiên sinh có nói: Tôn Tẫn sẽ thành danh ở miền đông, mà miền
đông chính là nước Tống. Đúng rồi, hắn ta không muốn phò tá mình, Tôn
Tẫn chỉ muốn sang nước Tống để làm thủ lĩnh!
- Chỉ cần một lá thư từ nước Tống – trên mặt Bàng Quyên hằn rõ nét nhăn
nham hiểm – Vi tướng sẽ cho ông ta nhận tội hình mà ông ta còn cảm tạ ơn
đức của vi tướng.
Tiếp đó, A Tú nghe thấy Thái tử gọi mang hai mỹ nữ ra và dặn họ suốt đời
hầu hạ Bàng Quyên, rồi nghe tiếng cáo từ của Thái tử và bảo Bàng Quyền
không cần tiễn.
Cùng A Trân, Á Tú đứng áp sát người vào vách phòng Bàng Quyên. Cả người
cô ta nóng ra lên khi từ vách bên kia phát ra tiếng hôn hít của Bàng
Quyên với hai mỹ nữ mới được tặng, tiếng sàn nhà chấn động, tiếng rên rĩ
của từng người con gái đang thành đàn bà… cùng tiếng thở hồng hộc của
Bàng tướng quân… Ai mà chịu thấu đời được chứ.
A Tú rơm rớm nước mắt bỏ đi, lặng lẽ kéo tay A Trân đi về hướng phòng ngủ…
Hơi nước bốc lên ngùn ngụt, vươn vai tỏ ra vô cùng thoả mãn, trong phòng
tắm vị đại tướng nước Ngụy nhớ lại thưở hàn vi của mình… Tháng 6 năm
Chu Hiển Vương thứ 6 (363 tr. CN), Bàng Quyên sau hơn hai năm rưỡi đến
Quỷ Cốc được sư phụ cho xuống núi. Trận đại thắng đầu tiên của nước Tần
sau 100 năm với các nước phương đông, Điền Võ - con trai tướng quốc Điền
Văn, bị đánh bại phải tự vẫn. Nơi đầu tiên ông đến là An Ấp – kinh đô
nước Ngụy (bây giờ là tỉnh Sơn Tây).
….
- Được, ta sẽ nói. Nữ chủ nhân của cô có ấn tượng như thế nào về ta? Tại
sao có lúc không gặp mặt ta? Tại sao lại một ngày lại đến đây 3 lần?
- Ông đòi nô tỳ phải cáo giác chủ nhân ư? - Mặt Tiểu Lan cười vênh váo, rồi nghiêm chỉnh trả lời:
- Thị tỳ không thuộc loại vong ân bội nghĩa, không có phúc nhận phần thưởng của ông, thị tỳ xin cáo lui!
- Khoan đã! Hãy nghe ta nói hết. Ta không đòi cô cáo giác chủ nhân cô,
nhưng lại muốn hỏi cô, nếu ta lấy chủ nhân của cô, thì cô có cho lấy
không?
- Ông muốn lấy chủ nhân của thị tỳ? - Tiểu Lan cất cao giọng hỏi lại. -
Chủ nhân của tỳ thiếp hơn ông 6 tuổi, lại ở góa một mình! Ông sau này
giàu sang phú quý, không sợ bạn bè chê cười cho ư?
- Đại trượng phu đã làm việc gì thì đâu có sợ người đời nói mà cải ý? Ta
nhất định lấy nàng! Ta chỉ cần cô trả lời theo sự quan sát của cô.
- Tỳ thiếp không rõ, tỳ thiếp đâu lưu ý đến chuyện đó? - Tiểu Lan lật đật bỏ chạy.
- Đừng đi, - Bàng Quyên nắm ngay lấy tay Tiểu Lan kéo lại. – Ta còn muốn
hỏi cô. Ta lấy nàng, tất nhiên muốn cô cùng theo nàng, cô có bằng lòng
làm thiếp của ta không?
- Ông muốn người này làm thiếp của ông? - Tiểu Lan kinh ngạc mừng ra mặt.
Bàng Quyên gật đầu. – Cô có bằng lòng không?
Tiểu Lan xấu hổ quay mặt đi, thỏ thẻ trả lời: - Ông cao vời không thể với tới, thị tỳ không dám!
Bàng Quyên xoay đầu Tiểu Lan lại, nhìn thẳng vào mặt cô:
- Ta muốn lấy chủ nhân của cô, trong lòng chủ nhân của cô có chỗ cho ta không? Trả lời ta nhanh lên!
- Chủ nhân của tôi hơn ông 6 tuổi, oán mình góa bụa, không còn trinh
tiết để hiến cho ông, cho nên mới sợ gặp ông. Nhưng một ngày đến thăm
ông mấy lần, chỉ mong không rời ông một khắc. Tuy nhiên, tính tình bà ta
cứng rắn quyết liệt lắm, có vậy mới ở 10 năm không tái giá.
- Nói như cô vậy, thì ta suốt đời không có hy vọng lấy được nàng ư?
- Cũng không đến nỗi vậy. Sau khi ông lấy tỳ nữ làm thiếp, tỳ nữ sẽ
thẳng thắn khuyên bà ấy lấy ông. Đợi lúc bà ấy không buồn bực, ông từ
tốn dùng lời lẽ thật lòng cầu xin bà ấy, mang câu ngọt ngào ra mà vuốt
ve. Khi bà ấy đang ngẩn ngơ, ông lại ôm bà ấy và hôn. Nếu bà ấy vẫn
không bực mình, ông mân mê ngực bà ấy. Đợi đến lúc bà ấy mê mẩn rối chí,
thì ông mới đè bà ấy ra - đến lúc đó thì bà ta sẽ để tùy ông định liệu.
- Có như vậy thôi mà cô làm ta mất thì giờ quá! – Nói rồi Bàng Quyên ôm
lấy Tiểu Lan, áp dụng ngay lời cô ta vừa khuyên chỉ, thầm bảo đó cũng là
một cách trả ơn thiết thực. Ông ta hối hả chặn Tiểu Lan xuống tràng kỷ,
tha hồ hoan ái; rồi sau đó đòi cô phải tử ngậm lấy dương cụ cho mình,
Tiểu Lan né tránh vì mắc cỡ. Cuối cùng thì cặp đùi to lớn của Bàng Quyên
cũng kẹp được cái đầu ngỗ nghịch của cô gái trẻ ép chặt vào hạ bộ mình.
Mấy ngày sau, Bàng Quyên chủ động dẫn Tiểu Lan đến nhà Long Nguyên.
Trong lúc Tiểu Lan bận trong bếp, ông ta bàn bạc với Long Nguyên đủ thứ
chuyện trên đời, thỉnh thoảng gài mấy câu tình ý, mấy lời khêu gợi, làm
tan chạy dần con đê lễ nghĩa của nàng. Thấy nàng không giận dữ trước
những lời trêu chọc gợi tình của mình, Bàng Quyên tiến thêm bước nữa là
khích nàng sang nhà chơi. Lúc đầu Tiểu Lan dẫn, sau đó Tiểu Lan tự ý đi
chỗ khác, Bàng Quyên cũng ung dung như không. Tiểu Lan bèn cố ý kéo dài
thời gian vắng mặt, Long Nguyên cũng vờ đi, tiếp tục đi với Bàng Quyên,
nói trời nói biển.
Hôm nay Tiểu Lan đi vắng, hai người trò chuyện rất tâm đầu ý hợp,
bỗng nhiên mây đen kéo kín trời... Một cú sét đánh mạnh xuống, quả cầu
lửa rơi hình như cách hai người chừng mấy thước, Long Nguyên sợ quá hét
lên một tiếng, nhảy xổ vào lòng Bàng Quyên, dựa chặt người vào ngực ông
ta. Bàng Quyên lập tức dang hai cánh tay ôm chặt lấy nàng và hôn như mưa
vào mái tóc mềm mại của nàng, vào cổ nàng, rồi nâng mặt Long Nguyên lên
để ghé đôi môi sát vào.
Long Nguyên lúc đầu kêu lên một tiếng, rồi giẫy giụa một cách yếu ớt,
sau đó thẹn thùng tiếp nhận, và cuối cùng nồng nàn hôn lại, môi họ gắn
chặt vào nhau. Bàng Quyên mặc mưa tuôn gió thổi bên ngoài, mặc Tiểu Lan
đang thò lõ con mắt sau rèm cửa, ông ta bình tĩnh đưa nàng góa phụ 10
năm vào bể hạnh phúc.
Thế rồi mấy con trăng trôi qua, sau khi Tiểu Lan đi ra ngoài sân,
Bàng Quyên lại ôm ngang eo Long Nguyên đùa ngịch, Long Nguyên đẩy ông ta
ra và bảo:
- Trong vòng nửa năm, không được đùa như thế nữa.
- Nhưng vì lẽ gì chứ? – Bàng quyên kinh ngạc hỏi. – nàng sợ ta xông vào cung thần thánh ư?
- Không phải vậy, - Long Nguyên cười, - đùi chàng nóng bỏng quá, người ta đang bụng mang dạ chửa.
- A, Tiểu Lan có mang à? – Bàng Quyên mừng rỡ giả ngây hỏi: - Sao cô ấy không nói với ta?
- Lại còn làm bộ nữa, suốt mấy tháng liền, bữa nào cũng làm người ta mệt
muốn đứt hơi, thử hỏi sao mà không mang hậu quả chớ?! - Vừa nói Long
Nguyên vừa nhăn mặt ôm bụng.
Bàng Quyên vội vàng chồm tới nhè nhẹ vuốt ve cái bụng người goá phụ 10 năm:
- Ta quả thật là vô ý – ông ta không giấu được nụ cười đắc chí của mình,
bởi vừa mới tối hôm qua thôi Tiểu Lan cũng bảo là mình đã cấn thai.
Tháng 9 Chu lịch, tin báo mặt trận Thiểu Lương truyền về. Quân Tần ém
giấu đại quân, binh sĩ đầu mặc thường phục hóa trang thành thứ dân, bất
thần tràn lên phá bờ tây đê Hoàng Hà, nước sông làm ngập lụt Thiểu
Lương. Quân Ngụy mất 40 ngàn binh sĩ, chỉ còn 20 ngàn người ngựa, lương
thực hết phải giết ngựa mà qua bữa. Ba tháng sau, Bàng Quyên đột ngột
nhận được lời mời của cựu tướng quốc nước Ngụy là Điền Văn. Nỗi hận bị
giết cả nhà bốc lên ngùn ngụt trong lòng Bàng Quyên, định sau khi an cư
xong thì ông sẽ tính chuyện nhà quan tướng quốc. Không ngờ lần này Điền
cựu tướng quốc lại ra tay trước, Bàng Quyên tự nhủ: “Đến mất mạng là
cùng!”, rồi lên được nhập tướng phủ.
Giương đôi mắt đục ngầu và đờ đẫn nhìn Bàng Quyên, Điền Văn than thở:
- Người xưa nói: “Cái trạch quân tử, năm đời chấm dứt”, không ngờ họ
Điền, từ lão phu đến đời chắt Điền Liệt mới qua 4 đời thì đã hết.
Bàng Quyên không nói gì, trước mặt chỉ hiện lên cảnh gần 50 mạng người
thân nhà mình đã ngã xuống, bởi một cái lệnh vô tình của Điền Văn năm
nào.
- Tiên sinh không kiện tụng quan trên là muốn đích thân báo thù phải không? - Điền Văn lại hỏi.
Bàng Quyên gật đầu xác nhận, lúc này mọi lời lẽ đối với ông ta là thừa thãi.
- Trong trận Thạch Môn đại bại hai năm trước cùng quân Tần, trong số 60
ngàn binh sĩ Ngụy quốc hy sinh – nhà lão mất 4 con trai, 13 cháu, 3 con
rễ và 7 cháu rễ. Họ Điền gồm 4 đời, đến bây giờ chỉ còn có 5 người đàn
ông thôi tiên sinh ạ.
Để tỏ lòng sám hối, Điền Văn đãi tiệc mời Bàng Quyên, suốt buổi Điền Văn không nhắc đến ân oán nữa mà chỉ uống từng ly rượu đầy.
Lòng Bàng Quyên rối bời, một mặt không chịu trút bỏ ý muốn phục thù,
vừa không nhẫn tâm nói rõ với Điền Văn; do vậy cũng uống rượu như điên.
Từ sau bức bình phong phía sau tràng kỷ nhà họ Điền, hiện ra hai cô gái
xinh đẹp tuổi chừng 19, bước đến quỳ cạnh Bàng Quyên, chìa những ngón
tay búp măng trắng muốt dâng lên ông ta từng ly rượu. Thoạt nhìn biết
không phải thuộc hạng nô tỳ, Bàng Quyên xua tay bảo:
- Hai thiếu nữ này không biết là người thế nào với lão tướng quốc, nên không tiện xưng hô, xin mời hai người lui ra.
- Họ là chị em sinh đôi khác mẹ với Điền Liệt, cha của Nữ Tường và Nữ
Yên đều chết trong trận Thạch Môn. Hôm nay lão phu thực lòng xin tạ tội,
nên sai chúng ra hầu rượu tiên sinh.
Lòng buồn bực lại liên tục bị chuốc rượu, chẳng bao lâu Bàng Quyên say
mềm, ngã lăn tại bàn tiệc, được người hầu đỡ rời tướng phủ.
Bàng Quyên bất giác tỉnh giấc thấy trời đã sáng, phát hiện mình đã nằm
trên giường nhà mình, bên cạnh vẫn là vợ và thiếp. Ông ta định đánh thức
họ dậy, nhưng thấy không phải là Long Nguyên và Tiểu Lan mà là Nữ Yên
và Nữ Tường, ông lo sợ ngồi phắt dậy, khoác áo nhảy xuống giường. Vừa
đến cửa, thì gặp Long Nguyên đi ngược lại.
- Sao nàng lại để hai cô gái ấy đến nhà mình, rồi lại để họ lên giường chúng ta. – Bàng Quyên trách.
- Chàng chớ vội nóng, đợi thiếp nói rõ ngọn ngành cái đã.
Long Nguyên sợ hai cô gái họ Điền nghe được lại buồn, nên vội kéo ông ta
sang buồng khác phân giải: lão cựu tướng quốc Điền Văn muốn chuộc lỗi
bằng cách mang gả hai cô cháu mình cho Bàng Quyên làm thiếp. Nghe xong,
Bàng Quyên bèn quyết liệt:
- Hãy đưa họ về Điền phủ, để họ làm thiếp sao tiện?
- Đưa về thế nào được? – Long Nguyên che miệng cười. – Đêm qua họ đã là
người của chàng rồi, tất nhiên khi chàng thức giấc thì không nhận ra họ,
mà chỉ tưởng họ là vợ của chàng thôi.
Bàng Quyên cười và lắc đầu, chứng tỏ việc vợ chánh nói là thực. Thảo nào
lòng ông trong đêm lúc ngất ngây, lúc chua xót, chua xót rồi lại ngất
ngây hơn. Trong đêm qua cả người Bàng Quyên hết đờ đẫn lại mê đắm, càng
mê đắm càng thêm đờ đẫn, sáng ra đầu óc nặng trịch là vì lý do này.
Cách suy nghĩ của Bàng Quyên khác với người em kết nghĩa, Tôn Tẫn không
thừa nhận thuật trị dân man trá đầy bá đạo, coi dân chúng như cỏ rác,
coi hình phạt là cốt lõi. Bàng Quyên cười thầm: cuối cùng thì Tôn Tẫn
cũng phải thừa nhận đây là xu hướng tất yếu của thời cuộc. Đến mùa xuân
năm thứ 13 Chu Hiển Vương (365 tr. CN), khi đã rắp tâm biến Tôn Tẫn
thành người tàn phế, Bàng Quyên lại thực hiện một nước cờ mới: ông đem
gả A Trân và A Tú cho Tôn Tẫn.
Tuy hai cô gái đã nghe trộm của trò chuyện giữa Bàng Quyên và Tôn
Tẫn, nhưng vẫn làm bộ kinh ngạc từ chối; họ nói Tôn Tẫn là người tàn
tật, hơn nữa 3 năm trước họ đã là người của Bàng Quyên rồi, lẽ nào còn
có thể nâng khăn sửa túi cho người khác?
- Ông ấy là em kết nghĩa của ta, sau này còn đảm nhận chức vụ quan
trọng; lấy ông ấy, hai nàng cũng có được gia thế hẳn hoi. – nói đến đây,
tự nhiên Bàng Quyên nghiêm mặt – Các ngươi phải nói mình còn trinh,
dùng khăn tay thấm máu gà để đánh lừa hắn!
Thấy nét mặt đầy sát khi của ông ta, A Trân và A Tú sợ run cầm cập, líu
ríu nhận lời. Ngày tháng lại trôi qua, người gần người lâu ngày riết
cũng sinh tình.
- Em rất đẹp lại tốt nết nữa – Tôn Tẫn ôm chặt lấy A Tú – Ta muốn em mau sinh cho ta một người nối dõi.
- Chàng ơi, kiếp này của hai thiếp đã phó thác trọn cho chàng. Thiếp chỉ sợ chàng quá buồn mà hất hủi chúng thiếp thôi.
A Tú nâng vạt áo lên, ngồi xuống đùi Tôn Tẫn, người ép sát vào ông như
muốn tách ra không được. Bị tháo xương bánh chè cả hai chân, thực hiện
chức năng giống đực tuy có khó khăn song với sự gượng đỡ của A Tú, cuối
cùng Tôn Tẫn cũng làm xong việc kia. Sau đó ông lại gọi A Tú bồng ông ra
bờ đê, ngắm cảnh mặt trời lặn. Đã đến lúc A Tú đi lo bữa ăn tối thì A
Trân liền đi ra thế chỗ, việc mỗi ngày cứ luân phiên như vậy.
Là một binh gia dư sức điều quân nơi ngoài ngàn dặm, dẫu bị tàn phế
nhưng việc làm thế nào cho hai cô gái của người anh kết nghĩa tặng bị
tắt kinh - đối với Tôn Tẫn là việc quá nhỏ!
Bàng Quyên nhíu mày nhớ lại cuộc đối thoại cùng Ngụy Tráng thái tử, nhị
công tử Ngụy Minh được cử trong chuyến đi sứ Tống vừa qua chỉ nhằm mục
đích là ngăn chặn ý định nghị hoà của Tôn Tẫn. Vậy mà... nhị công tử
Ngụy Minh lại tỏ ra mau mắn còn hơn Tôn Tẫn trong việc ký hòa ước, chẳng
ra làm sao cả! Công tử Ngụy Minh xưa nay tỏ ra là một người dễ sai bảo,
thái tử Ngụy Tráng từng ngỏ ý với Bàng Quyên là sẽ giao toàn bộ quân
đội cho Ngụy Minh, song sau lần đi sứ về thái tử cũng lắc đầu ngao ngán.
Bàng Quyên biết rõ chuyện gì đã xảy ra với công tử Ngụy Minh tại nước
Tống, còn chi tiết thì chỉ có nhị công tử là rõ hơn ai hết...
Ngụy Minh không buồn trở mình khi nghe tiếng một trong hai cô tỳ nữ từng làm đệm thịt cho gã đêm qua:
- Bẩm công tử, tỳ nữ vừa nhận được thiệp mời của Nhất Sắc Tàng Đao tướng quân gởi ngài ạ.
- Ngươi đọc to lên cho ta nghe đi, còn cô kia thì lại đây mà bóp chân cho ta.
Một chân gác lên cặp đùi mủm mĩm săn chắc của một tỳ nữ khoảng 17 tuổi
đang gò lưng nhẹ xoa từ đầu gối trở lên đến rún, một tay khẽ vỗ lên bờ
mông của cô tỳ nữ đang đọc thiếp gởi - Ngụy Minh lim dim nằm nghe:
“… TạI hạ là Nhất Sắc Tàng Đao đại tướng quân Tống quốc, nghe đồn quý
Ngụy công tử có ngón võ Loạn Dương Kiếm pháp lừng danh Trung Nguyên. Nay
nhân dịp công tử đang thăm bỉ quốc, tại hạ muốn mở rộng tầm kiến văn,
mong công tử vui lòng chỉ giáo…”.
Ha… ha… ta sẵn sàng nhận lời khiêu chiến của hắn, ngươi mau truyền lại lời hồi đáp của ta!
Ngụy Minh được dẫn vượt qua một quảng trường lớn, gã tưởng đã đến nơi,
không ngờ hai cô tỳ nữ dẫn đi tiếp vào một thạch thất lớn kế bên.
Bốn chiếc chân đèn lớn đặt ở bốn góc đại sảnh hắt ánh sáng vào một
thiếu nữ đang cúi sấp mình qùy ngay chính sảnh. Cả thân hình cô gái phủ
phục xuống, mặt nàng chỉ hơi ngẩng lên đủ cho Ngụy Minh thấy được chân
diện nàng.
Gã đứng dạng chân trước mặt nàng, nhạt nhẽo hỏi:
- Nàng là ai?
- Loan Đơn là muội muội của Tử Hãn huynh.
- Vậy nàng là công chúa Tống quốc ư? Nàng có việc gì cần đến ta, tại sao nàng qùy gối trước mặt Ngụy Minh?!
- Bỉ quốc binh yếu tướng hèn, nam nhân không ai dám chạm mặt Ngụy công
tử! Tiện thiếp xuất thân từ hoàng gia nước Tống, bất đắc dĩ mặc nhiên
nhận mình là công chúa.
- Vậy ta nghe Nhất Sắc Tàng Đao đại truyen nung tướng quân quý quốc muốn gặp ta mà! -
Giọng Ngụy Minh trở nên khe khắt, gã đã chuẩn bị kỹ cho lần chạm mặt
này. - Hắn ở đâu?
Loan Đơn ngẩng mặt lên nhìn Ngụy Tráng rồi cúi mặt lí nhí trong
miệng: - Nhất Sắc Tàng Đao tướng quân là hư danh mọi người gượng gán cho
tiện thiếp, tiện thiếp nào dám tự xưng.
Dầu đã trù liệu kỹ các tình huống có thể xảy ra, nhưng đây là lần đầu tiên Ngụy Minh gặp trường hợp này. Gã há hốc mồm la to:
- Nàng nói cái gì vậy? Ta nghe không lầm chứ, nàng chính là Nhất Sắc
Tàng Đao đại tướng quân? Đàn ông Tống quốc trốn đâu hết rồi!
Lưng cô gái càng ở tư thế mọp xuống hơn, chẳng biết làm sao lúc này
lại tiến tới sát mũi giày của Ngụy Minh. Khoảng cách quá gần - gần đến
nỗi chỉ cần nữ tướng Loan Đơn ngẩng lên một thoáng là chắc chắn cái đầu
của nàng phải đụng ngay khối u ngày càng nổi chụ ụ lên giữa háng Ngụy
công tử.
- Với võ công của mình, nàng định dùng cách thức giao đấu như thế nào cùng ta?
- Tiện thiếp trộm nghe Loạn Dương Kiếm pháp ngoài việc đem tung hoành
giữa sa trường trận chiến, vốn có thể sử dụng trong chốn phòng the. Nhất
Sắc Tàng Đao của thiếp cũng vậy, tổ truyền xưa là một môn võ chỉ truyền
cho nữ nhân hoàng tộc. Tướng quân cùng tiện thiếp, mỗi người hãy sử
dụng võ công của mình mà giao đấu ở đây cũng được.
Loan Đơn vừa nói vừa khẽ kéo trễ ngoại y mình xuống, đôi vai trần từ
từ lộ ra. Ánh đèn chập chờn càng lên nổi bật làn da trắng nõn của người
thiếu nữ.
- Được thôi, ta hãy cùng nàng giao đấu. Nhưng điều kiện thế nào?
Giọng của Ngụy Minh đã trở nên gấp gáp hơn lúc mới vào thạch thất, vẫn
cái cách nói dịu dàng như rót mật vào tai – Loan Đơn hé một nụ cười ru
hồn:
- Nếu tướng quân thắng thì tiện thiếp nào dám có điều kiện – thân phận
thiếp từ đây do tướng quân toàn quyền định đoạt. Nếu tiện thiếp may mắn
được tướng quân nhượng cho nửa chiêu, tiện thiếp chỉ mong Ngụy quốc cho
ký hoà ước cùng tiểu Tống, nguyện hứa từ nay không bao giờ xâm phạm bờ
cõi.
Gã vừa nói vừa từ từ lột bỏ ngoại y của Loan Đơn. Chiếc yếm hồng mỏng
tang không đủ che hết cặp tuyết lê căng tròn của nàng, mà còn tạo thêm
sức quyến rũ mời gọi cho Ngụy Minh, Loan Đơn thì mãi im lặng.
Gã nhìn thân thể của Loan Đơn, mà trong bụng nôn nao một thứ cảm giác
thật khó tả khi thấy những đường cong cơ thể người thiếu nữ đập vào mắt
mình. Ngụy Minh cởi nốt chiếc yếm trên người Loan Đơn, đôi vú trắng nõn
chọc thẳng vào mắt gã như chọc tức: Hãy bóp đi! Hãy vò xéo đi! Sao cho
tuôn sữa ra thì thôi! Đúng là một hấp lực lạ thường, đứng trước nó nhiều
gã đàn ông thật khó kiềm chế được đôi bàn tay lắm tật của họ, nhị công
tử nước Ngụy cũng không là trường hợp ngoại lệ.
Loan Đơn vẫn đứng nhìn gã, đôi mắt ướt át của nàng như ngây thơ, thuần
khiết và khuất phục trước gã. Chính ánh mắt đó càng khiến Ngụy Minh thêm
phấn khích, cái vẻ được tự tôn của một chủ nhân trước một nô nữ trung
thành biết hầu hạ.
Gã cởi nốt chiếc váy trên người Loan Đơn, tấm lụa mỏng tang tuột chậm
xuống hai gót chân nàng. Ngụy Minh vẫn lầm lỳ nhìn vào mắt nàng, nhãn
quan gã cũng tuột theo tấm váy lụa – nhìn thẳng xuống hạ thể Loan Đơn.
Có lẽ để giảm bớt luồng máu đã chạy giần giật trong người, gã công tử
phải làm một động tác gì đó... Ngụy Minh cộp mạnh vào đôi vú Loan Đơn,
vuốt ve mơn trớn rồi lần xuống bên dưới. Gã cảm nhận được sự run rẩy và
rạo rực của người thiếu nữ, chính những rung động này càng khiến Ngụy
Minh thêm căng thẳng.
Ngụy Minh khẽ giật lấy dây lưng quần mình cho nó rớt xuống, một động
tác thuần thục đến nỗi khiến người đối diện cảm thấy bình thường giống
như một cái khoát tay, nhíu mày đơn giản. Ngụy Minh đưa hai tay mình vào
giữa háng Loan Đơn bạnh chân nàng ra, lặng lẽ thọc mạnh dương cụ “bé
bỏng” của mình vào cái nơi cần phải vào. Cả hai cùng trong tư thế đứng,
cả thân thể người thiếu nữ quặt quà quặt quại trong vòng tay Ngụy Minh.
Tóc tai cô gái bung xoã ra vì không chịu nỗi được nhịp độ lắc lư của cái
đầu, gã nghe những tiếng rên rĩ nho nhỏ phát ra từ cái miệng xinh xắn
của Loan Đơn để rồi tạo nên một sự bùng nổ dữ dội trong vị công tử nước
Ngụy cho đến khi mệt lã nằm lăn ra bên cạnh nàng.
Ngụy công tử đã ra tay tấn công Nhất Sắc đại tướng quân Tống quốc,
cuộc giao tranh giữa hai bên tuy âm thầm mà quyết liệt. Một bên tha hồ
đâm! thọc! quét ngang! đẩy dọc! Tiến thẳng vào trung quân địch! Bọc hậu
vào hậu (môn) quân địch. Ngụy Minh không hỗ danh từng là một mãnh tướng.
Nhất Sắc Tàng Đao đại tướng cứ mềm nhũn như bông đón đỡ qua từng hiệp,
thật tội nghiệp! Nhưng lạ thay!… Ngụy công tử chợt khụy xuống mất rồi,
càng lạ hơn nữa: kẻ bại trận đang lim dim sảng khoái, khuôn mặt gã không
một chút xấu hổ buồn bã.
Trận giao đấu trong thạch thất không biết đã diễn ra đến hiệp thứ mấy,
trống điểm canh đã đôi hồi khoan dục, hai đối thủ chưa phân thắng bại.
Lần này thì Ngụy Minh công tử đang nằm duỗi dài dưới sàn gạch còn Loan
Đơn thì cỡi lên trên người gã. Thì té ra trong chuyện này, cái việc hoán
chuyển giữa ngựa và kỵ sĩ là bình thường, người có thể là ngựa và ngựa
đôi khi có thể làm kỵ sĩ - vấn đề ở chỗ là ai dẻo dai hơn ai mà thôi.
Hai người hoàn toàn trong tư thế loã lồ, chẳng có lấy một mảnh vải che
thân.
Sáng hôm sau, đôi mắt Ngụy Minh khác hẳn những ngày mới đến nước
Tống. Nó không còn ngời sáng của một dũng tướng vương tử từng làm cho ba
quân nước Tống mới nghe danh mà phải rùng mình, thay vào đó là ánh mắt
lờ đờ tụt sâu trong một cái hốc trũng thâm đen. Dáng đi của gã cũng muốn
cáo tố gã vừa dứt một cơn bạo bệnh. Tôn Tẫn liếc khẽ thì biết nguyên
nhân căn bệnh của gã công tử; chỉ có Giang Ất thì thắc mắc mãi vì đã có
hỏi thăm nhưng Ngụy Minh cứ nhất mực ậm ừ, nhếch mép cười nói lảng sang
việc khác.
Ngụy Minh đã thất trận, hai đầu gối gã bắt đầu nhức mỏi, hai chân
liêu xiêu bước trên mặt đất mà chẳng khác người đang lướt trên mây. Tứ
chi gã bủn rủn, chỉ mỗi cái của nợ to tướng kia thì không chịu teo lại,
nó cứ đánh tòng teng theo một bước chân của gã.
Vốn dĩ là nước nghèo yếu, nhằm ngăn chặn chiến tranh từ xa thì phải nắm
rõ thực trạng lân bang. Việc đó xưa nay nước Tống luôn làm tốt. Phần lớn
các thông tin thu thập được là nhờ vào công sức của nhiều thành viên
trong đội Hoa Nam Điệp báo. Đây là một đội quân tinh nhuệ, thành lập từ
những đợt tuyển chọn ngặt nghèo. Các thành viên của nó thì có đủ hạng
người: giàu, nghèo, dốt, giỏi; ngoại hình cũng đa dạng: cao, lùn, mập,
ốm, đẹp, xấu. Có gã thì phất phơ tối ngày như một lãng tử, có tay thật
thà chất phác có phần hơn thằng bờm nhà quê, còn những tên phong lưu nửa
công tử nửa nông dân thì vô số. Giữa cái tập thể đa sắc, đa chủng như
vậy bọn họ chỉ có một vài điểm chung: các thành viên Hoa Nam Điệp báo là
những tay đàn ông lão luyện tình trường và cực kỳ thông minh. Sử dụng
nữ sắc là phương cách bình thường ai cũng biết nên khó mà qua mắt địch
quốc, dùng nam kỹ là biến chiêu xuất phát từ Tống quốc. Bằng tiền bạc,
kỹ năng riêng, nhờ vả… kể cả bạo lực khi cần thiết, các thành viên Hoa
Nam Điệp báo xâm nhập vào khuê phòng cách mệnh phụ phu nhân, các tiểu
thư cành vàng lá ngọc mà hành động. … Trong bọn họ rặt không thấy những
khuôn mặt Phan An, Tuấn Ngọc, họ chỉ là những nam nhân cực kỳ duyên
dáng.
Hơi thở của Diên Thụy - m ột thành viên đội Hoa Nam Điệp báo - phả nhẹ
vào gáy Tuyết Liên. Cảm giác là lạ từ những làn hơi của Diên Thụy đem
lại khiến sắc diện nàng ửng đỏ.
Nàng ngoạm ngay lấy cặp ngọc hành của Diên Thụy, thì ra là như vậy: sĩ
diện là cái khách sáo bề ngoài khi hai kẻ khác phái chưa tuột quần nhau
ra, còn khi khúc dương cụ đã nhập vào tiểu cung thần thánh thì bất cứ
trinh nữ nào cũng biến ngay thành nô nữ dục tình của nam nhân. Đó cũng
là một cách người ta thể hiện sự sở hữu trong tình yêu.
Lúc này Tuyết Liên khác hẳn thường ngày, cặp mắt nàng rực rỡ hơn trước.
Nàng đã cam tâm hầu hạ chìu chuộng một nam nhân mà nàng hằng tơ tưởng.
- Để tiện tiếp mớm rượu cho chàng.
Vừa nói Tuyết Liên vừa dựa vào Diên Thụy rồi áp miệng vào miệng tình
lang. Mùi xạ hương nồng nồng từ cơ thể nàng phả xông vào mũi Diên Thụy,
gã đã uống cạn chén rượu của Tuyết Liên.
- Chàng có thích tiện thiếp không, Tuyết Liên có hợp nhãn chàng không?
Diên Thụy mỉm cười: - Nếu ta không thích nàng thì ta đào đâu ra dũng khí để nửa đêm đột nhập vào Tướng phủ này chứ.
- Hẳn có nhiều nữ nhân đắm chết vì sự gan dạ của chàng phải không? - Tuyết Liên nhỏ nhẹ hỏi.
- Thế nàng có chết vì lòng can đảm của ta không? – Lúc này phong độ của
một đại đạo hái hoa Diên Thụy đã hiện nguyên hình, hắn trâng tráo đến
mức trở nên bình thường mất rồi.
- Tuyết Liên đang say đắm chàng đó.
Vừa nói Tuyết Liên vừa hơi ưỡn ngực như muốn bàn tay của Diên Thụy bóp chặt hơn nữa hai quả diệm sơn của mình.
- Chàng đã có thê tử chưa?
Một cái lắc đầu rất dĩ nhiên đã được thực hiện của Diên Thụy: - Ừm,
người như ta mà có cô gái nào dòm ngó đến chứ. Vả lại ta suốt ngày tập
luyện võ công chẩn bị chinh chiến nên cũng chẳng mấy khi ra ngoài gặp
người lạ.
Quái lạ! những lời như vậy được thốt ra từ cái miệng một công tử rất mực
lịch lãm hào hoa Diên Thụy mà cũng có nữ nhân tin, quả thật ngườI ta bị
mù khi yêu - không phải là câu nói sáo!
- Tuyết Liên tự nguyện hầu hạ… chàng suốt đời… chàng có nhận không?
Câu nói của tuyết Liên bắt đầu hụt hẫng, ngắt quãng; nguyên nhân xuất
phát từ cái bàn tay phải đang đẫm ướt của Diên Thụy chà xát không ngưng
quanh âm hộ cô gái trẻ. Chỉ có điều Tuyết Liên không hiểu là cái thứ
nước quỷ quái kia chảy ra từ bàn tay của Diên Thụy hay còn từ nơi nào
khác...
Ngọc Đào thả chân xuống tràng kỹ, nàng nhìn lại tấm thân đẫy đà của Hà
Công mà lắc đầu: nhễ nhại mỡ màng với đầy những nếp nhăn do thời gian
tàn phá. Trong việc ái ân Hà Công chưa hề bao giờ tỏ ra là một tay cự
phách - nếu không nói đến đã đôi phen ngã ngựa giữa đường, tuy nhiên để
bù lại, hắn có khả năng giải tỏa được mọi lo lắng ưu phiền của nữ nhân
bằng thái độ lắng nghe vô cùng chăm chú của mình. Với vẻ mặt luôn cởi mở
và tươi tắn, hắn có thể nghe được mọi câu chuyện của Ngọc Đào, từ việc
đi vấp hòn đá ở cửa nhà con quan Ngự sử đến chuyện Thái tể phu nhân có
tật ghiền cờ bạc.
Nàng vừa nhỏm lên khỏi tràng kỹ thì Hà Công trở mình nghiêng qua, tay hắn vòng quanh lấy eo Ngọc Ðào. Hắn mở mắt nhìn Ngọc Ðào:
- Nàng định đi đâu?
Ngọc Ðào bối rối vì không tìm được câu trả lời. Nàng gượng cười nói:
- Ngọc Ðào không muốn đánh thức tướng công... Bởi thấy tướng công ngủ ngon giấc.
Ðến lúc này thì Hà Công đã ngồi hẳn dậy: - Có nàng thì ta mới ngủ ngon giấc được đó.
Hà Công vừa nói vừa dựa hẳn đầu vào giữa hai đùi Ngọc Ðào, tay hắn bắt
đầu qườ quạng lên phía trên: - Cho nên nếu nàng rời tràng kỷ thì ta đành
phải thức giấc thôi, trong khi ta lại muốn tiếp tục ngủ nữa mới chết
chớ.
Nhẹ nhàng đưa tay vuốt dọc cái bụng trống chầu của Hà Công, Ngọc Ðào cúi xuống hôn nhẹ lên rún hắn:
- Tướng công hao hơi tổn lực quá nhiều rồi đó, đừng nên quá rán sức mà có ngày ngã bệnh.
- Có mệt nhọc gì đâu. Gần gũi được một nương tử xinh đẹp như nàng thì
làm sao ta cầm lòng được, phải chi ta trẻ thêm được vài tuổi nữa thì hay
biết mấy!
Hà Công lại chồm hẳn lên người Ngọc Ðào đang còn trần như nhộng, hắn
lại tiếp tục trút lên người nàng một cơn mưa tình mới, ào ạt đến rồi
cuồng nhiệt lên mà không một dấu hiệu báo trước.
Hự… hự… pạch… pạch… pạch… Cái kiểu làm tình nặng nề của Hà Công đã có
lần làm Ngọc Đào cười phá lên, hắn có mệt nhọc khi lê tấm thân bồ tượng
trèo lên bụng nàng, hắn ì ạch cả trong những động tác cởi áo tụt quần
song khi hắn thúc cái của nợ mập mạp của mình vào được trong người nàng
thì hắn thành một Hà Công khác hẳn: nhanh nhẹn như sóc sàng, giựt, đẩy,
đưa, bốc, hốt... khiến Ngọc Đào cả người cứ cuống lên.
Cú nhấp cuối cùng như hút hết sức lực của Hà Công, vừa hẩy xuống là hắn
nằm bệt luôn trên người Ngọc Ðào. Cái miệng hắn ngoác ra đớp lấy không
khí, mặt mày xanh lét không còn chút sinh khí, mặc kệ những thứ nhớt
nhầy nhụa hắn vừa trút ra giữa hai đùi Ngọc Ðào.
Người đàn bà thở hắt ra một tiếng, khẽ đẩy Hà Công sang một bên rồi
lại thả chân xuống tràng kỹ, không quên điểm một nụ cười nhìn Hà Công:
- Tướng công mệt rồi ư?
Hà Công hổn hễn đáp: - Mới mệt chút chút à, hổng có sao đâu.
- Tướng công có muốn làm tiếp nửa không?
Hà Công ngáp một cái muốn sái cả quai hàm: - Muốn lắm chớ, ta chỉ sợ nàng mệt quá thôi.
- Thiếp muốn ra ngoài hít thở khí trời một chút, khoảng gần trưa thiếp sẽ quay về ngay.
Hà Công lúc lắc bàn tay ra kiểu rất dễ chịu: - Nàng cứ đi chơi cho thoải
mái đi... đến tối về cũng được, hổng có sao đâu. Khi ra nhớ khép cửa
cho ta là được rồi.
Ngọc Ðào có vẻ đắc ý khi quay lưng đi ra khỏi biệt phòng của Hà Công,
tay phú ông mới phất của kinh đô An Ấp nước Ngụy đã lọt tõm trong vòng
tay ma thuật của nàng, từ đây chị em nàng tha hồ mà thụ hưởng giàu sang
phú quý. Rất tiếc là ngay lúc ấy, nếu quay lại biệt phòng của Hà Công,
chắc Ngọc Ðào sẽ khóc thét lên vì kinh ngạc và ghen tức: vẫn cái dáng
đẫy đà mập mạp ấy, Hà Công lúc này đang cắp trong nách một thiếu nữ trẻ
hơn nàng nhiều - người đó là Ngọc Huệ - cô em gái út của Ngọc Ðào. Cái
vẻ chậm chạp đầy mệt nhọc trước đó nửa giờ biến đâu mất tiêu, Hà Công
với vẻ mặt hơn hớn đang kể câu chuyện gì đó làm Ngọc Huệ cười như nắc
nẻ. Toàn thân Ngọc Huệ như không xương, tựa hẳn vào ngườI Hà Công, phô
ra những đường cong lồ lộ sức sống mà phú ông Hà Công đã hơn một lần ra
tay khám phá.
Hà Công là ai vậy? Thành An Ấp ai mà không biết hắn là thương gia
trẻ, đoàn thương thuyền của hắm rong ruổi khắp bắc nam, mua chỗ nay bán
chỗ kia bao vật phẩm lạ. Tuy nhiên mặt hàng nổi tiếng khắp kinh thành
của hắn là nữ trang và mỹ phẩm, bao đàn bà con gái kinh thành này đều
nhất mực công nhận. Kim lượng hắn vung ra làm tối mắt người Ngụy quốc,
không ai để ý hắn vốn từ đâu đến, đến để làm gì sao lại biết tỏ tường
mọI chuyện trong cung đình Ngụy Huệ Vương...
Trong quán rượu ngoại thành An Ấp, Hà Công đang ngồi cụng chén với
tay chủ quán rất tương đắc. Mặt hai người đỏ gay, chốc chốc lại thì thầm
đôi câu gì đó rồi rung đùi cười ha hả. Thoạt trông ai mà không biết
những câu chuyện mất nết của bọn đàn ông thì thầm khi uống rượu, chỉ có
điều ai mà để ý một chút thì sẽ thấy mắt họ vẫn sáng quắc mặc dù giọng
nói của họ có vẻ lè nhè. Người ta sẽ phải giật mình nếu nghe được câu
chuyện của họ, Hà Công giàu sang nhất phương mà lại tỏ ra rụt rè khi
nghe cái lão chủ quán rượu hom hem hỏi chuyện:
- Việc ta giao cho ngươi đã tiến hành đến đâu rồi?
- Bẩm Ðội trưởng, hạ quan đã thực hiện gần xong. Bàng Thông, cháu trai
quan Bàng nguyên soái quân sư nước Ngụy hôm qua bị cảm sốt, người thiếp
thứ năm và em gái cô ta đêm nay sẽ được triệu vào tướng phủ. Quan Đô úy
họ Khương tuần trước đánh bạc bị thua hết 100 lạng vàng, Ngọc Huệ đã cho
hắn mượn hẹn trong 1 tháng sẽ trả...
- Như vậy là tốt, công việc của một thành viên Nam Hoa Ðiệp báo thường
phải dụng nhiều đến dương cụ, lúc cần thì đem ra chớ đừng hoang phí mà
hại sức nhé!
- Hạ quan luôn ghi nhớ điều ấy.
- Tất nhiên ngươi vẫn nắm vững thuật luyện dương đan chứ?
- Nhờ sự chỉ bảo tận tình của quý sư phụ, hạ quan vẫn còn nhớ ạ. Việc
hút dịch tủy của nữ nhân để bồi bổ dương khí, hạ quan cũng thường xuyên
thực hiện.
- Người rán cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, Tống hầu không bao giờ quên
công lao chúng ta. Triều Chu An Vương đang suy yếu, các nước Ngô, Việt,
Tề, Ngụy đã tiếm hiệu xưng vương. Chúa công ta vì sao mãi chịu tước Hầu,
các ngươi hơn ai hết là những người hiểu rõ nỗi đau lòng đó!
Đó là chuyện xảy ra vào năm thứ 24 đời Chu An Vương, năm thứ 2 đời Tề Uy Vương.
Cách đó khoảng 800 dặm về phía bắc, một đồng đội khác của Hà Công thì có
vẻ vất vả hơn. Gã ăn trộm Hoàng Xuân chuyên hoạt động đêm khuya đang
thực hiện chuyến trộm tình của gã…
Cánh cửa khuê phòng tiểu thư Kim Ly khẽ mở, một bóng người trong bộ y
phục dạ hành xuất hiện, đó là gã Hoàng công tử. Với một nụ cười cầu tình
ngọt lịm nở trên cánh môi, Hoàng Xuân khiến nàng khuê nữ sững người
kinh ngạc mà không la toáng lên gọi người đến cứu. Dẫu có hẹn trước song
Kim Ly không thể hình dung hết được cảnh tượng này, chẳng biết nàng ta
nghĩ gì mà lưỡng quyền ửng hồng e thẹn. Kim Ly nhỏ nhẹ nói:
- Hoàng công tử!
- Xuân mỗ có thể vào phòng được chứ? – Hoàng Xuân nheo mắt nhìn cô gái,
gã không sợ một câu hỏi thừa, gã đứng đực giữa phòng con gái người ta
rồi gã mới xin phép.
- Tiện thiếp chỉ sợ Hoàng công tử không muốn mà thôi mà thôi, nào ai dám từ chối.
Hoàng Xuân công tử đã ngồi bên bàn trà rồi mà Kim Ly vẫn còn bẽn lẽn
nhìn gã. Vừa cầm chén trà, Hoàng Xuân vừa cười cười quay sang nhìn thẳng
vào Kim Ly. Cái nhìn của gã đầy vẻ trắng trợn của sự thèm muốn, khiến
nàng tiểu thư con quan Tư Mã đô úy nước Triệu thấy rợn khắp mình mẩy,
ngứa ran sống lưng. Song một phần khác Kim Ly tiểu thư lại thấy thinh
thích với cái nhìn sỗ sàng ấy, bởi xưa nay nàng đã quá quen với những cử
chỉ săn đón ngưỡng mộ quá ư nhẹ nhàng đến mức qụy lụy của nhiều trang
công tử Triệu quốc. Cử chỉ của những gã trai tơ ấy tuy không khiến nàng
khó chịu, song nó chẳng đọng lại một chút ấn tượng gì trong mắt Kim Ly
tiểu thơ. Vốn tự biết về giá trị nhan sắc của mình, những cử chỉ săn đón
màu mè của bọn công tử nước Triệu đã trở nên bình thường, rồi tự dưng
thành tầm thường trong t âm tưởng Kim Ly.
Bọn đàn ông nước Triệu cứ tưởng sẽ làm rung động được nàng khi họ sắm
vai kẻ bị chinh phục mà họ quên mất đối tượng của họ cũng là một kẻ
muốn được chinh phục. Hoàng Xuân đến với nàng trong một tư thế khác hẳn
những kẻ kia, gã là một kẻ chiếm tình chớ không phải cầu tình. Hôm đi
vãn chùa ở Quế Lăng lợi dụng cảnh đông người gã đã thể hiện điều ấy, một
tay để đằng sau vỗ mông tay kia vòng tới trước bóp vú tiểu thư Kim Ly
giữa thanh thiên bạch nhật, gã đã khuất phục được nàng một cách thô bạo.
Hoàng Xuân chợt nắm lấy tay Kim Ly, gã chồm sát tớI bên khiến nàng run
bắn toàn thân. Kim Ly cảm nhận có một luồng cảm xúc bỗng cuộn lên dạt
dào, mơ hồ lẫn rõ rệt và rõ rệt nhất là bàn tay rắn chắc của Hoàng công
tử đang nắm chặt tay nàng. Tất cả mang một sức quyến rũ đến dại người.
Hoàng Xuân từ từ kéo Kim Ly về phía gã. Làm sao nàng có thể cưỡng lại
được chứ, những xung động xác thịt đầy bản năng đang réo gọi Kim Ly.
Nàng lại e thẹn:
- Hoàng công tử... muội sợ.
Đầu của Hoàng Xuân đã dụi vào cổ Kim tiểu thư, gã ậm ừ:
- Ta biết muội sợ gì rồI, Hoàng Xuân ta không hề là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi đâu, nàng yên tâm chớ!
Kim Ly như ngại vuột mất cái cảm giác nàng đang tận hưởng, nàng vội vàng
đính chính: - Muội không hề nghĩ vậy, tự nhiên muội cảm thấy sờ sợ mà
thôi…
Đến lúc này thì tiếng nói của Kim Ly đã lạc hẳn vì miệng nàng đã bị
đôi môi Hoàng công tử áp chặt, ngay đến việc thở cũng trở nên khó khăn
huống chi là nói! NgườI nàng nhũn dần khi lưỡi gã công tử bắt đầu ngọ
ngoạy trong miệng nàng. Lần đầu tiên Kim Ly được biết thế nào là tình
yêu, nó êm ái và ngọt ngào làm sao!
- Muội… muội yêu chàng nhiều lắm!
- Ta sẽ luôn nhớ đến điều ấy!
- Nhưng chàng đừng bao giờ xử tệ với muội, chàng nhé!
- Ta yêu nàng không hết thì làm sao mà đối tệ với nàng được chớ! Ta hứa đó.
Chốn tình trường lại xuất hiện thêm một con ma nhà họ Hứa, đáng sợ thật!
Đôi tay gã Hoàng Xuân chầm chầm bò lên đôi tuyết lê của Kim tiểu thư,
sự đụng chạm này làm vú Kim Ly căng cứng lên, tất cả huyết quản muốn nổ
tung trong tay Hoàng tình lang.
Ánh mắt khích lệ đầy chất giao tình của Hoàng Xuân giúp tiểu thư Kim
Ly vượt qua được cái e thẹn đầu đời của ngườI trinh nữ, từng lớp trang
phục rơi nhẹ khỏi ngườI cô gái. Nàng ta oằn người trong vòng tay siết
chặt của Hoàng Xuân, để rồi co rút người lại sau khi bật ra một tiếng
rên đau đớn.
Đầu óc Kim Ly đã trở nên quay cuồng, nó không kịp tỉnh ra để nhận biết
những khoảnh khắc nàng đã trở thành Hoàng phu nhân mà không đợi lên kiệu
hoa. Cuộc giao hoan trao thân gởi tình cứ tiếp diễn trong biệt phòng
đương kim tiểu thư quan Tư Mã Đô úy nước Triệu thâu đêm, mặc cho những
toán quân ngoài kia đang tuần canh cẩn mật.
Tận cùng của những lời cầu tình đầy hoa mỹ như có cánh kia là hành động
đè ngửa đối tượng ra để quất, là sự chiếm hữu một thể xác mặc cho hoa
rời nhụy rã. Kim Ly bằng bản năng cố hữu của nữ nhân tự nhận ra điều ấy
mà không cần ai chỉ bảo, trong tình yêu nàng cũng thích một hoạt cảnh cụ
thể nào đó hơn là những lời hoa mỹ nhưng chẳng đi đến đâu của bọn nam
nhân ấu trĩ.
- Huynh sẽ… thành thân với muội chứ?
Hoàng Xuân bật cười: He…He… tất nhiên, đó đâu còn là chuyện phải suy tính nữa hả Kim Ly nương tử.
Kim Ly chẳng màn đến sự lõa lồ của mình, bất ngờ ôm chặt cổ Hoàng công
tử: - Muội yêu chàng… yêu chàng nhiều lắm. Nàng bắt đầu chủ động tìm đến
đôi môi ngọt ngào của Hoàng công tử.
- Ta sẽ đến đây vào đêm mai, nàng đợi cửa ta chứ?
Kim Ly khẽ gật đầu: - Muội sẽ đợi chàng đêm mai.
Như muốn tạo thêm một ấn tượng mãnh liệt cuối cùng cho con gái quan Tư
Mã nước Triệu, Hoàng Xuân xoè đôi tay ra chộp cứng hai núm vú Kim Ly
giật mạnh về phía gã, miệng nở một nụ cười đối với người khác có thể là
dâm tặc – nhưng riêng với Kim Ly là duyên dáng:
- Tạm biệt nàng nhé!
Bóng gã trai trẻ Hoàng Xuân lao vút biệt dạng vào bóng đêm thành Hàm
Đan, để lại cô tiểu thư một mình đang tự mặc lại váy áo của mình.
Chẳng phải đơn giản mà Diên Thụy có thể đột nhập một cách dễ dàng vào
phủ của Hiệu Thư lang Phí Mễ - một bộ hạ thân tín của Bàng Quyên Nguyên
soái. Tuyết Liên là bước tiến thứ 2 trong kế hoạch thâu thập thông tin
của Diên Thụy, trước đó và hiện tại hắn là một nhân tình của Hiệu Thư
lang phu nhân Hoa Phiêu…
Thiệu An đã canh ở đoạn đường này suốt hai tháng nay, vào mỗi buổi chiều
ngày thứ sáu có một chiếc xe ngựa chạy chầm chậm đến hiệu vải cuối hẻm
Hạ Châu - một con phố tương đối sầm uất của đại thị An Ấp. Một phu nhân
còn khá trẻ xuống xe, đường hoàng bước vào hiệu vải ấy. Bà ta lơ đãng
chọn vài súc vải, tay chủ tiệm mau mắn gói lại để lên kệ hàng, chẳng có
gì đặc biệt cả!
Sau đó vị mệnh phụ đi thẳng vào phía nhà trong của hiệu vải, bà ta ướm
thử màu sắc và xem xét kỹ hơn hoạ tiết các tấm vải có phù hợp với làn da
quý phái của mình hay không. Ðó cũng là một việc rất bình thường của nữ
nhân, do quá chú ý đến ngoại hình nên họ rất ít khi hài lòng ngay với
những gì họ vừa quyết định, Hoa Phiêu phu nhân cũng không là một trường
hợp ngoại lệ.
Thiệu An đã uống đến chén trà thứ 5, khẽ ngáp dài, hôm nay chẳng có
gì đáng quan tâm cả… hắn không hiểu Tổ trưởng Diên Thụy sai phái hắn
theo dõi người đàn bà ngoại tình kia để làm gì chớ, chắc chắn là bà ta
không phải là vợ của Diên Tổ trưởng mà! Mệnh lệnh thì đơn giản thôi:
- Người hãy theo dõi người đàn bà đó, chừng nào phát hiện có gì mới thì báo đến ta!
Ðối với Thiệu An thì chỉ biết tuân lệnh, hắn phải tự xoay xở lấy trạm
canh, tự định ra thời gian làm việc cho mình. Nguyên tắc của Hoa Nam
Ðiệp báo là vậy: không có cấp trên nào cầm tay dạy việc cho thuộc hạ, họ
chỉ đưa ra mục tiêu rồi tự các thuộc hạ quyết định lấy chương trình
hành động cho mình. Ô kìa! Tại sao khi đi thẳng vào trong phòng trong mà
Hoa Phiêu phu nhân không cầm theo gói hàng để thử chớ! Lần trước cũng
như lần này, vậy bà ta vào trong làm gì suốt 2 canh giờ? Thụy An rà soát
lại trí nhớ của mình...
Giống như lần trước, sau khi người đàn bà có hai đứa con gái chừng
17, 18 gì đó bước vào hiệu vải chừng vài khắc là có một trang công tử
khá đẹp trai bước theo vào trong hiệu vải. Tuy nhiên, anh ta không có
được cái dáng thong thả như bà mệnh phụ đến trước… người đàn bà đang đợi
anh ta. Tấm mành chỉ hé vừa đủ cho anh ta lọt vào một cách đầy sốt
ruột, khiến người ta liên tưởng được trạng thái đang trần truồng của
người đàn bà đón đợi nhân tình. Hai cái bóng trong phòng xáp lại gần
nhau, rời ra, rồi xáp lại trước khi tiến về phía cái giường - một vị trí
thuận lợi trong tầm nhìn của Thiệu An, gã chịu chết không đoán ra nỗi
là họ sẽ tiếp tục làm gì sau khi dìu nhau tới cái tràng kỹ lớn.
Tự nhiên Thiệu An tỉnh ra như sáo, cái chuyện lạ hắn cần phát hiện đã có
rồi! Suốt chiều hôm đó, Thiệu An chờ đến khi họ đi ra ngoài.
Bức mành trong hiệu vải chợt lay động, gã trai trẻ chừng 19 tuổi đi ra
trước, hắn bước chân thấp chân cao như nhảy nhót bên đường, vẻ mặt vui
sướng hớn hở. Bức mành trong hiệu vải lại lay động, người phụ nữ ra sau 5
khắc, bước nhanh qua dãy kệ bày hàng, đầu hơi cúi xuống.
Đúng vào buổi chiều thứ sáu tuần sau, Hoa Phiêu đã tới hiệu vải được gần
nửa canh giờ, váy dài ngoại y đã được cởi xong và xếp lại gọn ghẽ, trên
người Hoa Phiêu chỉ còn độc bộ đồ lót mỏng – đây là một yêu cầu bắt
buộc của gã nam sủng đối với Hiệu thư lang phu nhân – trong mỗi lần đón
tiếp hắn. Đồ ăn trên bàn cũng được bày trên bàn tươm tất, chỉ có điều là
đã nguội ngắt nguội ngơ thôi. Người đàn bà khẽ thở dài:
- Nếu hắn không đến thì làm sao nhỉ, mới tuần trước đây hắn còn rất mặn nồng với mình mà?
Trễ hẹn không phải là thói quen của gã nam sủng này, người đàn bà vẫn
kiên nhẫn đợi. Căn phòng trở nên nóng nực lạ, sự chờ đợi bao giờ cũng
khó chịu! Sau vài lượt đi tới đi lui trước tấm gương đồng lớn, như là
một trò tiêu khiển để giết thời gian hoặc chí ít là một cách để củng cố
thêm lòng tự tin của mình, Hoa Phiêu phu nhân bỗng cởi tuột luôn bộ đồ
lót mỏng. Bà ta khẽ mỉm cười trước gương, sau khi ngắm nghía đã đời tấm
thân nõn nà của mình: Lần này thì mình dư sức tạo cho hắn một bất ngờ
lớn đây!
Chợt tấm mành cửa bị dỡ lên, một người lướt nhanh vào phòng, một giọng nói rất khẽ của nữ giới cất lên:
- Tôi là bạn của Dy Niên, huynh ấy nhờ tôi đến cáo lỗi, chiều nay anh ta không thể đến đây được.
Giật mình khi thấy có người lạ đột nhập vào phòng, Hoa Phiêu vơ vội
tấm chăn mỏng khoác lên người, bà ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh khi
liếc thấy đây là một cô gái trẻ - căn cứ vào tấm khăn choàng phụ nữ trên
đầu và giọng nói của cô ta.
- Hừm! Hắn có biết ta đợi bao lâu chưa? Ta…
Với cái kiểu nói mệnh phụ, Hoa Phiêu định buông ra vài câu giáo huấn phủ
đầu, trước khi b à ta vận lại trang phục. Bỗng một giọng nói khác hẳn
từ cô gái nhỏ trùm đầu, đột ngột cất lên ngắt ngang lời Hoa Phiêu:
- Thế à! Phu nhân nhìn lại xem tôi là ai!
Thật bất ngờ cô gái nhỏ ấy lao tới, hắn ôm lấy người đàn bà như một
miếng mồi. Bà ta giẫy dụa chống đỡ và ú ớ: - Ối! Trời ơi!… Ối!… Trời
ơi!… Một cơ thể đầy đặn chưa qua hết tuổi xuân, cặp đùi tròn lẳn đi với
bờ hông nở nang đang cựa quậy. Bàn tay cô gái nhỏ - sau khi hất tấm khăn
trùn đầu đã biến thành Diên Thụy lướt trôi hối hả trên những vùng đồi
và thung lũng mượt mà, nơi chứa đựng bao điều hứa hẹn...
Diên Thụy chúi miệng vào ôm hôn cổ bà, mắt bà rồi vú bà làm Hoa Phiêu
cơ hồ muốn nghẹt thở. Hai tay thọc thẳng xuống dưới giữa háng bà ta mà
vò bóp như một con chó điên. Bỗng nhiên Hoa Phiêu thôi giẫy giụa, khuất
phục và cam chịu; Hiệu thư lang phu nhân buông thõng hai tay người mềm
như cọng bún mặc cho gã trai ẵm đến tràng kỹ cuối phòng. Bà thì thầm vào
tai hắn giọng nghẹn ngào:
- Xưa nay tiểu tỷ chưa bao giờ rơi vào cảnh này, mong chàng nhẹ tay cho.
- Việc ấy thì tỷ khỏi lo, nếu tỷ cảm thấy không vừa lòng thì đầu đệ Diên Thụy đây, xin tỷ cứ chặt!
Hoa Phiêu há hốc miệng ra để thở vài hơi, chưa kịp ngậm miệng lại thì bị
dương cụ của gã trai trẻ tống thẳng vào, bà ta đành ú ớ mà khép môi
lại. Mọi chuyện quả thật bất ngờ, các nam sủng xưa nay cứ răm rắp làm
theo lệnh bà ta cách ngoan ngoãn: chúng bóp đùi, bóp chim đến khi có
lệnh thì mới dám xoè tay xoa vú.
Còn gã Diên Thụy này quả xấc láo! Gã dám tống thẳng cái dương cụ còn ướt
nhẹp âm khí của bà vào ngay miệng bà. Vậy mà trò lạ này cũng có cái hay
hay, tự nhiên Hoa Phiêu cảm thấy phải hầu hạ gã trai này, có lẽ trong
mơ hồ bà ta cảm thấy khiếp sợ vẻ thô bạo đầy ma lực của gã rồi. Cái
tràng kỹ lại rung chuyển trong tiếng nữ nhân rên hừ hừ, nước bọt nhễu
chảy hai bên mép Hoa Phiêu mà Diên Thụy vẫn chẳng chịu ngừng, dương cụ
hắn cứ dồn dập thúc sâu vào họng bà ta.
Hiệu thư lang phu nhân Hoa Phiêu chiều nay vô cùng hớn hở, bởi lâu
lắm rồi mới tìm được cho mình một nam sủng. Gã trai lơ đó biết cách mào
đầu cái việc đầy thích thú ấy một cách dễ chịu cũng như tạo được hình
ảnh rất ư lãng mạn trong lòng phu nhân, mặc dù hắn chẳng cao to, đẹp
trai hay có một tài năng gì xuất chúng. Hắn biết im lặng khi Hoa phu
nhân huyên thuyên về chuyện tào lao ở nhà mình, với những bước đi khoan
thai lúc nào hắn cũng tỏ ra từ tốn, không bao giờ tỏ ra gắt gỏng dẫu Hoa
Phiêu biết tỏng là ít ai có thể luôn chịu đựng cái tính khí hay đồng
bóng của mình. Gã không khua tay liên tục như cái cánh quạt - giống lão
Phí Mễ đáng ghét mỗi khi chuyện trò; gã cũng chẳng lạnh lùng mỗi khi
phật ý, đối với gã đơn giản là một cái lắc đầu. Gã trai lơ đã tạo được
trong lòng Hoa Phiêu một không gian nhiều mơ mộng, nơi đó luôn thấp
thoáng bóng hình của gã.
Hoa phu nhân cứ tưởng mọi việc như vậy là đã ổn, vậy mà lại nảy sinh cái
chuyện thật là rùng rợn chiều hôm nay, mọi chuyện cứ nháo nhào cả lên…
Hoa Phiêu ép sát người vào Diên Thụy, vừa sợ hãi vừa bằng lòng; bà ta
nhìn Diên Thụy bằng ánh mắt thích thú của gái thanh lâu sau nhiều ngày
bơ vơ đã tìm được một tú ông nương tựa, có thể xác thân hơi bị mệt mỏi
một chút nhưng đầu óc luôn yên tâm chắc chắn.
- Tỷ quả là khéo giữ nhan sắc, thoạt nhìn không ai nói tỷ quá tuổi 20.
Lửa dục Hoa Phiêu đã nổi lên đùng đùng, nét mặt đỏ bừng mà tát yêu Diên Thụy:
- Sao mà khéo nói quá! Phu quân ta suốt ngày bận rộn công việc quốc
quân, đã vậy có khi nửa đêm Bàng nguyên soái sai người mời tới phủ kiểm
tra bàn bạc, thật là quá thể! Trong người tiểu tỷ này nhiều khi uể oải
mong có một người xoa bóp giúp, vậy mà lắm lúc kiếm đỏ cả mắt chẳng ra
người.
Hoa Phiêu muốn ngất đi dưới sự mơn man sỗ sàng và mạnh mẽ của Diên Thụy,
tuy nhiên tận đáy lòng mình bà ta cảm thấy sung sướng hơn bao giờ hết.
Đã nhiều năm nay, ngày nào, tối nào bà cũng phải cồn cào với những ám
ảnh xác thịt. Hiệu thư lang phu nhân cảm thấy mình như con thú mắc lưới,
càng vẫy vùng càng bị siết chặt. Nỗi ám ảnh ấy mãi đến hôm nay mới được
giải toả trong vòng tay gã trai trẻ xa lạ này.
Các cô gái trẻ tuổi thường xinh đẹp, hoạt bát nhưng thường ẻo lả và tự
mãn; còn các phụ nữ lớn tuổi hơn mới biết đoan trang, khiêm hoà, không
lộ nét kiêu kỳ. Với dáng người đẫy đà, Hoa Phiêu là một phụ nữ như vậy.
Ðưa cánh tay nõn nà của mình ra siết chặt một nam nhân, bà ta sẵn sàng
chiều chuộng mọi yêu cầu của hắn, chỉ mong được một chút tình hay sự bảo
vệ trong nhiều khoảnh khắc.
Cái khoảnh khắc ngỡ ngàng buổi đầu rồi cũng nhanh qua, những động tác
điêu luyện thành thạo của Hoa phu nhân khiến Diên Thụy không ít lần
muốn khóc thét lên… tự hận mình sao gặp phu nhân này trễ quá. Thôi thì
mông cứ sàng, cu cứ nắc cho hả giận vậy!
Hoa Phiêu mở to đôi mắt dịu dàng nhìn Diên Thụy, miệng lắp bắp rất nhanh:
- Hôm nay chàng đã đến, tiểu tỷ này xin nguyện làm chiếc đệm êm cho chàng yên giấc.
Hoa Phiêu ghì chặt gã trai trẻ, nồng nàn nhìn Diên Thụy với con mắt sâu
xa và dữ tợn. Con mắt của những người đàn bà rán tỏ ra mỹ lệ trong tình
yêu cuối cùng của đời họ, miệng Hoa Phiêu tham lam chà khắp hạ bộ Diên
Thụy, câm lặng và run rẩy. Gã trai trẻ nằm ngửa ra ngắm người đàn bà
đang đè nghiến hắn trên tràng kỹ, cảm giác cọ xát với làn thịt dày và
nóng hổi này cũng có mùi vị riêng khác các cô gái trẻ.
Hoa Phiêu mệt mỏi nhưng vẫn không thoả mãn cho lắm, sau khi tay chân đã
muốn rớt ra từng khúc, hai người nằm dài cạnh nhau trong đêm tối, yên
lặng, thao thức và nghĩ ngợi. Cái cẩm đương (quần trong bằng gấm của phụ
nữ) choàng trên một chiếc ghế, một quần đùi đàn ông vứt tuốt vào xó
phòng.
Tựu trung Hoa Nam Ðiệp báo chuyên đào tạo các Nam diện thủ, bọn này
sẵn sàng bỏ công ra nghe những câu chuyện ngồi lê đôi mách của tứ phương
thiên hạ, cũng như rất tự tin trong những nhiệm vụ chịu nhiều sức ép
tâm lý. Ngoài chuyện phải thông suốt phục hưng Tống quốc là một lý
tưởng, việc hiểu biết về thể xác nam nhân và phụ nữ là một môn học quan
trọng tại lò đào tạo thành viên Hoa Nam Ðiệp báo. Bọn diện thủ của Hoa
Nam Ðiệp báo biết tiếp cận vấn đề bằng nhiều cách thức khác nhau; nói
cách khác, thông qua dương cụ của mình, các thành viên Hoa Nam Ðiệp báo
rất linh động trong việc thu thập tin tức.
Đối với Hoa phu nhân thì đơn giản hơn nhiều, bà ta tự nhủ: ta đã làm
đủ trò rồi mà lão Phí Mễ trong chỗ riêng tư chẳng lúc nào tỏ ra mặn mà,
chí ít là một lần để đáp lại bao công khó của vợ mình bỏ ra. Lần này thì
lão Phí Mễ sẽ biết tay bà… Thật chẳng trách được tại sao quan Phí Mễ
hay bệnh vặt, đôi khi ốm quặt quẹo cả tháng trời mới khỏi…
Sau khi hai bên đều hỉ hả bội phần, Hoa Phiêu cầm cái cẩm đương trao cho Diên Thụy:
- Trong lúc bất ngờ tôi chẳng có gì trao chàng làm quà, sẵn cái cẩm
đương mới dùng xin chàng tiếp nhận. Hôm sau ta lại gặp nhau, để chiều
lòng chàng, tôi hứa là chẳng bao giờ mặc quần trong nữa.
Quả là gừng càng già càng cay, so với tiểu thư Tuyết Liên, bà mẹ Hoa
Phiêu muôn phần điệu đàng thành chi gã trẻ Nghi Ninh sao mà không đắm
không say.
- Tiểu đệ quả có ý xin làm kỷ niệm, đa tạ phu nhân đã trao tặng.
Chẳng hiểu sao, Diên Thụy lại cứ nhìn sững vào cặp đào tiên của phu
nhân Hoa Phiêu mà thầm so sánh: tuy có mềm một chút so với Tuyết Liên
song quả là to đáng đồng tiền bát gạo. Hai bàn tay ta hết bứt lại véo cả
2 canh giờ muốn mỏi cả xương, vậy mà buông ra một chút là nó lại thẳng
tưng lên.
Hoa Phiêu cứ tưởng chàng trai trẻ tương tư cặp vú tuyệt vời của mình, bà
ta lại cởi nốt cái bích la nhu (áo cánh bằng lụa) dúi vào tay Diên Thụy
trong khi cái váy dài còn kéo chưa tới háng:
- Thôi cầm lấy nè, chàng cứ đem về mà nhìn đỡ, bữa sau đem trả tỷ cũng được.
- Hoa đào tháng 3 vẫn còn là xuân phải không Hoa phu nhân! - Diên Thụy
hết vỗ vào mông Hoa Phiêu bành bạch lại xoay sang ve vuốt cái mồng đang
căng phỗng của người mệnh phụ, - Tiểu đệ rất mong gặp lại tỷ vào tuần
sau, tiểu đệ luôn chờ tỷ đó!
Trong lúc hai người đang xoắn vào nhau trong căn phòng nhỏ ở hiệu vải
cuối hẻm phố Hạ Châu, thì Dy Niên – gã nam sủng khả ái của Hoa Phiêu phu
nhân - miệng ngậm giẻ, tay chân bị trói như bó giò nằm thất thểu ở cánh
đồng trống phía tây thành An Ấp. Hắn nghĩ mãi không ra tại sao người ta
lại xài xể hắn quá mức như vậy.
Những cơn mưa lác đác bắt đầu trút xuống, kéo theo nhưng cơn giông như
muốn thổi tung mọi thứ trên những con đường của kinh thành An Ấp. Mưa
nặng hạt dần, sau đó là cả một làn nước vần vũ trút xuống, tạo thành một
lớp màn trắng xóa. Chính trong cơn mưa gió buốt lạnh đó thì một kỵ sĩ
xuất hiện, hắn bất kể gió mưa phóng ào ạt trực chỉ phủ Tướng quốc, trên
tay hắn có cầm lệnh bài hỏa tốc. Xem chừng người đó rất vội vã, hắn đội
mưa đem tin từ mặt trận báo về cho phủ Ðại tướng Bàng Quyên. Song kể
cũng lạ, lúc này Bàng Tướng quốc đang cầm quân vượt biên giới phía nam
tận ở nước Triệu, nhưng tại sao lại cho người đem tin về báo ở nhà ông
ta cách đó hàng 700 dặm chớ?
Tay kỵ sĩ là Bàng Tranh - một tỳ tướng thân cận của Ðại tướng Bàng
Quyên, vội vã nhập tướng phủ, hắn được dẫn ngay vào khách sảnh và người
tiếp hắn lại là Ðại phu nhân Long Nguyên.
Long Nguyên vồn vã hỏi người tỳ tướng:
- Tướng công ta có khoẻ không?
- Bẩm đại phu nhân, quân ta đã khá mệt mỏi. Trận công thành này kéo dài hơn dự tính...
Câu chuyện của họ kéo dài hằng canh giờ, sau khi đã rõ ngọn ngành cục diện chiến dịch Hàm Ðan, đại phu nhân Long Nguyên lại hỏi:
- Người còn muốn trình báo gì nữa không?
Như đã thành thông lệ, có lẽ đây là phần quan trọng nhứt của công việc
khiến Bàng Tranh vượt hơn 700 dặm đường trường để về An Ấp:
- Bẩm đại phu nhân, đây là các món đồ Tướng quốc sai thuộc hạ đem về.
Tên kỵ sĩ đổ xòa xuống bàn. Ôi thôi nào là hồng ngọc, bích ngọc... cũng
như là vô kể các thỏi vàng loại tốt nhất. Bàng Tranh không hề một lần
chạm tay vào chúng, bởi hắn dư sức hiểu về nguồn gốc của những vật đó và
nhờ đâu mà dòng họ Bàng nhà hắn đang từng bước nắm lấy triều chính nước
Ngụy.
Qua hôm sau, trong gian thượng khách phòng có đầy đủ những vật dụng bằng
bạc rất sang trọng cùng một cái tràng kỹ thật lớn, có hai người đó nhìn
Bàng phu nhân điểm một nụ cười thật ngây ngô. Chính nụ cười này trông
họ càng đáng yêu hơn. Cả hai gã công tử cùng tiến tới bên Bàng phu nhân,
mỗi người một ngắm nhìn Bàng phu nhân từ đầu đến chân.
Long Nguyên vừa nói vừa nhìn qua mành lụa ngắm nhìn anh em Viên Hựu
từ đầu đến chân, theo một phản xạ rất tự nhiên, đôi tay Long Nguyên nắn
nhẹ vào bầu vú đang căng tức của nàng. Ôi! Nó căng cứng làm sao... giá
mà giờ này có kẻ nào nắn bóp một chút cho nó đỡ bức bối kia chớ?! Thậm
chí có bóp bể cặp vú đáng ghét này ra cũng được! . Cái thân xác muôn vạn
yêu kiều này đang làm khổ nàng đây!
Viên Hựu lại nặn nụ cười xởi lởi, nét ngây ngô của gã không làm Long phu
nhân thích thú mà còn khiến bà ta cảm thấy nóng bừng cả người.
Long Nguyên không tránh được cái vẻ bẽn lẽn khi hỏi:
- Viên Hựu công tử cần gì à?
- Tại hạ muốn hỏi, Long Nguyên phu nhân nay được bao nhiêu niên kỷ?
Long Nguyên giả lả cười rồi nói: - Tiện thiếp đã giáp tam tuần rồi, công tử ơi!
Viên Hựu khẽ gật đầu nhìn sang Viên Ký. Viên Ký nói: - Mặc dù tuổi phu
nhân đã được 30, nhưng Viên Hựu huynh vẫn thích nhan sắc phu nhân lắm
lắm.
- Long Nguyên đã già lắm rồi... đâu còn xuân sắc để bồi tiếp nhị vị công từ.
- Hậy... Tại hạ vẫn thấy phu nhân là người đẹp nhất trong mắt tại hạ.
Y nói rồi lại nhướng mày với Viên Ký. Viên Ký khẽ gật đầu, bước ra
đóng cửa biệt phòng lại. Long Nguyên không khỏi bối rối khi thấy cánh
cửa duy nhất của gian biệt phòng khép lại, nhưng vẫn gượng nói:
- Nhị vị công tử có lẽ chưa gặp những cô gái tràn đầy xuân sắc thôi, tới lúc ấy ai mà còn màng nghĩ đến thân gái già này nữa.
Chẳng đợi Long Nguyên nói dứt câu là Viên Ký đã vòng tay qua tiểu yêu bế
xốc phu nhân lên khỏi sàn gạch. Bàng phu nhân càng bối rối tợn:
- Công tử...
Bước đến bên tràng kỹ nhìn xuống phu nhân đang nằm xoãi người trên tràng
kỹ, gã toét miệng cười rồi đưa tay kéo trễ trang phục của phu nhân
xuống. Phu nhân Long Nguyên đâu phải là thục nữ, cũng chẳng còn thanh
nữ, thậm chí nói là một kẻ từng trãi với những cuộc giao hoan. Nàng đã
trải qua một đời chồng trước khi về với Bàng Quyên tướng quốc.
Nằm dài trên tràng kỹ, Long Nguyên nhìn hai gã công tử họ Viên đang đứng
hai bên. Bốn bàn tay tới lui thoăn thoắt trong người bà ta. Hai gã mỗi
người một bên đang gục đầu ngấu nghiến cặp vú tròn trĩnh đẫy đà của phu
nhân. Họ thích thú khi thấy vẻ đờ đẫn trên khuôn mặt phu nhân và càng
thích thú khi nhận ra lớp gai ốc nổi đầy khắp người bà ta.
Long phu nhân kinh qua không ít những cuộc mây mưa, song chỉ có lần này,
phu nhân mới biết thế nào là vùi hoa dập liễu. Xác thân phu nhân Long
Nguyên rã rời cùng hai gã công tử con nít tinh nghịch quái gỡ cùng sự
phàm phu nanh ác của chúng.
Viên Ký lại khẽ hỏi sau khi toét miệng ra cười:
- Tại sao phu nhân lại buồn bã. Nếu phu nhân bớt hẳn đi sự khe khắt trên
khuôn mặt người ắt sẽ có được cảm tình của người đối diện. Nhất là từ
những gã nam nhân đang cô đơn như tại hạ.
Câu nói của gã công tử em khiến phu nhân đỏ mặt. Ðó là lời khen hay trách móc nhỉ?
Hai gã công tử song sinh không khác nào một cơn sóng thần, dìm chặt Long
Nguyên vào dòng chảy của lạc thú nhục tình. Với bốn cánh tay vô cùng ăn
ý, anh em Viên Hựu đã khiến phu nhân nhà họ Viên ngoan ngoãn chấp nhận
hiến thân cho anh em họ.
Hai mi mắt Long Nguyên từ từ khép lại. Tiết hạnh gì thì cũng là đàn bà,
mà đàn bà quá lâu ngày khuê phòng vắng tướng công thì khó tránh được
những khoảnh khắc chanh chảnh trong lòng, như đóa hoa ngong ngóng con
ong cái kiến, như mảnh ruộng hoang tha thiết đường cày của gã nông
phu... Long Nguyên phu nhân hẳn cũng đang chanh chảnh như vậy mà...
Trong căn biệt phòng tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng thở dòn dập của Long
Nguyên thỉnh thoảng lại thốt lên những âm thanh rên rĩ biểu lộ tất cả
cảm xúc tràn trề nhục dục của nàng. Nếu người ta hay nói anh hùng khó
qua khỏi ải mỹ nhân, thì đối với nàng: theo đúng nghĩa đen, anh thư
tránh cũng khó thoát nổi những cái lưỡi giảo hoạt của các trang mỹ nam
tử như anh em nhà họ Viên này.
Vậy là từ đó đêm đêm tại một biệt phòng trong Dạ Hương lầu, nếu người ta
có thể chứng kiến, một chữ “có thể” rất ư mơ hồ, thì sẽ thấy có hai gã
công tử đứng hai bên một chiếc tràng kỹ có mái lều bằng lụa mỏng tang
trắng toát. Ánh sáng từ 4 ngọn minh đăng đặt ở 4 góc tràng kỹ chiếu
xuyên qua màng lụa đó, tôn tạo một thân thể đàn bà với những đường cong
nằm duỗi dài bên trên, trong một tư thế vô cùng gợi tình - nếu không
muốn nói là quá ư kích động! Họ đang làm cái gì đó... chẳng ai mà biết
được, nếu không phải là một trong 3 người chính họ.
Bấy giờ vào năm 354 tr. CN, Bàng Quyên tướng quốc nước Ngụy dẫn 80.000
quân đi bao vây Hàm Ðan - kinh đô nước Triệu. Kế hoạch tiến quân này đã
thất bại ngay từ trong trứng nước mà nghiệt thay, một trong những nơi rò
rĩ tin lại là từ phủ Tướng quốc phủ, xuất phát từ đại phu nhân Long
Nguyên. Ðó là một trong những lý giải nguyên nhân tại sao, quân Ngụy với
binh hùng tướng mạnh mà vẫn không công phá được thành Hàm Ðan, mặc dù
bao vây ròng rã suốt 12 tháng trời.
Ðúng là anh hùng với hảo hán! Anh hùng khó qua ải mỹ nhân... mà ải mỹ
nhân là cái gì vậy? - Là cái đũng quần của người đàn bà đẹp! Ðẹp như ta
đây! - Trong một lúc cơn hứng tình được đáp ứng đến tột cùng, Long đại
phu nhân đã thốt lên như vậy. Ðiều này có đúng hay không thì tùy suy xét
mỗi người nghe, song nàng ta đã nói như vậy trong Dạ Hương lầu.
Khi quân Ngụy đang bao vây nước Triệu, thì quân Tề cũng rục rịch động
binh sau khi nhận được thư cầu cứu của Triệu hầu. Thời khắc tiến hành
cuộc tranh đấu giành ngôi bá chủ Trung Nguyên đã điểm, Tề Uy Vương đã
quyết định...
Tại doanh trại tiền phương quân Tề, tướng tiên phong Kim Dực đang ngồi
uống rượu. Kim tướng quân đã nhận được lệnh của Ðại Khách khanh quân sư
Tôn Tẫn: động binh nhưng không động chiến...
Ðang ngồi trên chiếc bàn nhỏ trong trại chủ soái, chợt Hằng My - một phu
nhân áp trại của Tiên phong tướng quân Kim Dực vặn người rồi đặt bàn
chân phải lên bàn chân trái, Kim Dực không biết rằng cô gái kia đang mỏi
chân hay nàng ngụ ý điều gì. Bộ óc vốn thường ngày rất linh hoạt của gã
hôm nay hình như nó muốn phản thùng, nó trở nên mụ mẫm một cách đáng
tức cười.
Bước đến sau lưng Kim Dực, vừa đấm lưng gã, Hằng My vừa nói:
- Sao thượng cấp lại nói vậy... Thượng cấp đã sắp xếp cho mọi chuyện trôi chảy rồi mà.
Kim Dực thòng tay ra sau lưng Hằng My, gãi gãi vào vùng âm hộ vô cùng ấm
áp của nàng thiếp yêu, rồi gật đầu: - Ta đã sắp xếp cả rồi.
Dáng của Hằng My thanh mảnh, thắt lưng thật yểu điệu. Nụ cười mỉm trên
cánh môi xinh như mộng của nàng. Ðôi chân mày sắc và mỏng của nàng hơi
nhướng lên, Hằng My nhỏ nhẹ nói:
- Ứ ừ, thượng cấp làm sao thì làm. Thiếu phần của tiện thiếp này là hổng được đâu nghen.
Kim tướng quân ngây ngất với ánh mắt thu tình của của Hằng My: - Ðêm nay
ta cảm thấy hoan hỷ và hạnh phúc vô cùng, thôi nàng hát cho ta nghe đi.
Hằng My nheo một bên mắt hóm hỉnh rồi nói tiếp:
- Thượng cấp muốn tiếp thiếp hát bài hát gì nào?
Nàng bất ngờ vòng tay bá lấy cổ Kim Dực, nàng chủ động dán sát mình vào người tướng quân Kim Dực, miệng ngân nga:
Nam nhi muốn được mạnh, kết bạn không cần nhiều.
Diều kia tung bay cao, lũ chim rẽ ra tránh.
Ðao mới mua năm xích, treo trên cột giữa nhà.
Mỗi ngày đem ra vuốt, yêu hơn gái mưới lăm...
Kim tướng quân uống cạn chén rượu rồi từ từ đứng lên, hai người nhìn
nhau. Trong tận cùng sâu thẳm của tư tưởng, Kim tướng quân nghĩ thầm:
- Hằng My... ta vẫn say đắm và yêu nàng như thưở nào.
Hằng My điểm một nụ cười khích lệ Kim Dực, nụ cười đó gởi gắm tất cả
tình yêu của nàng vào cho vị tướng quân mà nàng luôn sùng bái. Nàng ngã
đầu dựa vào ngực Kim Dực như thể lắng nghe tiếng vồn vã của trái tim Kim
Dực.
- Thiếp muốn hầu hạ tướng quân.
Kim Dực cúi xuống nhìn thể pháp của Hằng My, gã đặt giáp trụ mình xuống
rồi khẽ gật đầu. Nàng đứng thẳng người để cho viên thượng cấp lột y phục
nàng, hết áo ngoài, yếm trong rồi tới váy ngoài và váy trong. Mặc dù
Kim Dực đã hơn một lần sở hữu tấm thân tràn đầy dục tình nóng bỏng kia,
song lần này thì gã thèm thuồng cực độ. Tại sao lại thèm thuồng chớ? -
Bởi lần trước, Kim Dực ăn chưa đủ no, chơi chưa đủ sướng! Nên lần này,
cục yết hầu trên cổ Kim Dực liên tục chạy lên chạy xuống theo từng cử
động uốn éo vặn mình của Hằng My.
Hằng My phơi mình ra dưới con mắt của Kim Dực. Những ý niệm lâng lâng
trong tâm tưởng Hằng My, theo một thứ bản năng vô thức nàng đặt tay lên
cặp nhũ hoa đã căng phồng lúc nào không biết của mình. Sắc diện nàng bắt
đầu hây hây đỏ vì sự liên tưởng ngọt ngào kia, chẳng mấy chốc đôi lưỡng
quyền nàng cũng đỏ bừng theo.
Gã Kim Dực có khuôn mặt chữ điền, đôi mắt sáng và to, cùng với sống mũi
dọc dừa thẳng tắp. Một khuôn mặt hoàn chỉnh của nam nhân mà bất cứ nữ
nhân nào cũng ước mơ phu tướng mình có đặng khuôn mặt đó. Nụ cười mỉm
trên cánh môi mỏng của Tiên phong tướng quân Kim Dực luôn toát ra một vẻ
cuốn hút lạ thường, gã có dáng dấp của một đại đạo hái hoa hơn là một
mãnh tướng tiên phong nước Tề.
Kim Dực tướng quân ôm chặt tấm thân của Hằng My như đang giữ một bảo vật
vô giá, sợ kẻ khác tước đoạt khỏi tay mình. Gã dúi đầu vào giữa bầu vú
căng phồng của Hằng My, trong khi hai tay lại lần chuyển xuống đôi mông
tròn có làn da mịn trắng.
Kim tướng quân dằn ngửa Hằng My ra dưới sàn thảm rồi trườn lên người
nàng. Kim Dực mân mê bầu vú của Hằng My, gã thấy nó mềm mại và ngọt ngào
như hai quả tuyết lê. Càng vuốt ve, gã càng cảm nhận xúc cảm dạt dào
ngập tràn khắp tứ chi. Kim Dực thò tay xuống phía dưới, từ từ móc cái
dương cụ dài ngoẵng của mình ra, lúc lắc nó vài cái như khích lệ ba quân
trước khi xung trận rồi đặt vào tay Hằng My. Nàng thiếp yêu quá hiểu
cái công đoạn tiếp theo của mình, Hằng My khẽ chồm người dậy, ngậm chặt
lấy gã tiểu tướng dài ngoẵng kia vào miệng, nàng muốt chùn chụt, nghe rõ
to...
Hết